Phần 1 – Giai đoạn Nhận diện – Xác định
Hồi 2 – Phố cỏn con 3 tiệm bún bò cùng mở – Chiến lược cạnh tranh, đại dương đỏ hình thành
Nghe xong cũng thấy…hụt hơi vì lo lắng hơi thái quá, nhưng cũng thấy vui vui vì đám hậu sinh khả úy, nửa đêm nửa hôm, nam nữ thụ thụ bất thân mà Yểu điệu dám đột nhập thư phòng, ngang nhiên bày tỏ, cơ mà là bày tỏ sự cầu học, nên sư phụ rón rén, vẫn phải vừa đề phòng, vừa ra khêu ngọn bấc đang nhỏ lửa, cháy bùng lên, chiếu sáng cả thư phòng. Chỉ thấy đêm khuya thanh vắng, hằng hà các vì sao đã ngủ, chỉ còn lại gió hiu hiu thổi lao xao khóm lá từ xa vẳng lại. Đoạn sư phụ cất tiếng:
- “Yểu điệu, toàn bộ bí kíp LSS tâm pháp của ta, đêm nay ta sẽ nói cho con toàn bộ, à quên, nói có 1 nửa thôi, còn 1 nửa ta phải giữ lại phòng thân, mà cũng ko phải là phòng thân, chỉ sợ là con nghe xong hết, lỡ tẩu hỏa nhập ma, giờ ngất xỉu ra đây thì ta chẳng biết làm thế nào, lại còn chẳng có mặt mũi nào mà hô hoán người khác. Vậy nên con cứ từ từ mà nghe, nếu cần giấy bút ghi chép thì để ta kêu người đem cho”.
Yểu điệu từ nãy giờ cứ lặng thinh, sư phụ nói mãi một lúc, cũng chẳng thấy ỏ ê gì cả, nói mãi một mình bỗng thấy chột dạ, quay lại đã thấy Yểu điệu buồn ngủ quá, nằm lăn quay cả ra sàn dưới thư phòng rồi. Người nông dân phải làm sao bây giờ. Hchc, thôi thì đành phải ngồi chép ra đây, rồi mai cho Yểu điệu đọc lại chứ biết làm sao. Tại sao nó lại có thể ngủ một cách ngon lành như thế được cơ chứ.
Yểu điệu, ta biết là con đang đau đáu mở ra một quán BÚN BÒ GIÒ HEO, bởi thực ra ta biết con cũng chẳng khéo tay gì cho lắm đâu, lý do đó của con thì ta biết thừa, chỉ có lý do duy nhất là tại thằng cu gấu, à quên, cái thằng cu gì mà con gọi nó là Ck ấy, nó hay thích ăn bún bò giò heo của con bé ngay đầu ngã ba đường có cái tên BÚN KUTE phải chửa. Giờ con mở ra, một là để “dằn mặt” với quán BÚN KUTE, hai là để thằng cu gấu nó về quán mình nó ăn chứ gì. Ta chửa biết con đặt tên quán của con là gì? Có lẽ nào là BÚN ĐIỆU không. Còn một điều này con cũng chưa biết nữa là ngay đầu ngõ cạnh nhà ta, có cái quán mà ta hay ăn ý, cũng là hàng bún bò giò heo tên là BÚN XƯN. Vị chi giờ là có đến 3 cái nếu tính cả cái của con nữa.
Ta nhớ hồi mà quán BÚN XƯN mới mở, khách khứa cứ nườm nượp, cả nam thanh nữ tú lũ lượt đưa nhau đến, kéo ghế xoành xoạch, gọi bún rào rào rồi ăn như tằm ăn rỗi. Cho đến khi quán BÚN XƯN mở ra, ta chẳng biết có gì ngon hơn không, hấp dẫn hơn không nhưng thấy Khách khứa bên này vơi đi trông thấy. Lò dò đi hỏi mới biết bên kia cứ ăn hai bát, được một bát. Chẳng biết có duy trì được như vậy lâu không, nhưng đó là bắt đầu có CẠNH TRANH rồi đấy con nhé. Cái chiến lược cạnh tranh, nói nghe cho nó oai, chứ chiến lược khỉ gì cái hàng bún bò giò heo này, chỉ là tiểu xảo của mấy con mụ bán hàng tầm tầm, giọng chanh chua, chỉ cãi nhau là giỏi và hơn nhau tẹo teo cái khôn vặt ấy thôi chứ có gì mà phải nói.
Nhưng không thể coi thường được, khi con quyết định nhấn nút cho cái BÚN ĐIỆU, thì phải bàn bạc đàng hoàng, nắm vững triết lý và các công cụ để phòng thân khi xung trận. Chứ giờ mà con xuất hiện, Khách ăn hai bát tặng luôn hai bát, thế chẳng phải là tự cắt tay cho mình chảy máu, xối xả cả con phố có 3 hàng bún bò giò heo này hay sao, biến thành một đại dương đỏ máu. Làm thế chỉ có làm cho Khách khứa mệt phờ, vì cứ chạy qua chạy lại cả 3 hàng này, nay khuyến, mai mại, ngày kia “sêu ọp”. Chiến lược cạnh tranh đó mặc dù hiệu quả tức thời, theo bài chiến lược về giá, nhưng như vậy phát triển nóng và chẳng thể bền vững được.
Còn tiếp…
Giang Ngũ Hồ